Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Mắt trái


Phan_31

“Ba, có chuyện gì sao?” Tiết Khiêm Quân không mặn không nhạt đánh vỡ trầm mặc.

Lúc này Bạch Long mới dời mắt đến người con riêng: “À, ta muốn tìm con, dặn phải chuẩn bị cho hội nghị chiều nay thật tốt.”

Trước lúc họp xem qua nội dung, thì lúc họp cũng không làm ra chuyện gì đáng chê cười.

Trình độ văn hóa của Bạch Long rất thấp, điển hình cho loại người dựa vào vận khí mà phát tài, muốn ông đánh đánh giết giết, kéo bè kéo lũ đi đánh nhau còn được, nhưng chuyện quản lý công ty thì còn kém xa.

“Vâng, khi nào ba rảnh, con cho người đến đưa tài liệu cho ba xem qua?” Tiết Khiêm Quân hỏi.

“Đúng rồi, mẹ con đâu sao không thấy?” Nhưng, Bạch Long lại hỏi vặn lại.

“Bà ấy đi Hồng Kông mua đồ với mấy người bạn rồi, vài ngày nữa mới về.” Anh nghiêm túc báo cáo.

Nhưng.

“Tốt, 1 giờ trưa nay, con cho thư kí đem tài liệu lên văn phòng ta.” Bạch Long lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Nghe vậy, sống lưng Tiết Khiêm Quân đột nhiên cứng đờ, nét khác thường trong con ngươi chậm rãi lan ra, lặng lẽ nổi lên, lại lặng lẽ trầm xuống.

Không ngờ, thật không thể ngờ, cha con bọn họ…lại đồng thời xem trọng một người phụ nữ.

Thật buồn cười.

Ánh mắt Tiết Khiêm Quân trầm xuống rất sâu, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn ra cảm xúc của anh khi này.

Chương 12

“Tìm tôi có chuyện gì?” Tiết Khiêm Quân ngồi đối diện Đỗ San San, giơ tay nhìn đồng hồ.

Bây giờ là 12 giờ trưa.

Thật là thú vị, rõ ràng hai người lúc nào cũng đối địch, vờ như không quen nhau, vậy mà hôm nay đối phương lại chủ động gọi điện quấy rầy anh, hơn nữa còn mời anh đi ăn cơm trưa.

“Anh có biết Bạch Lập Nhân đang theo đuổi Liêu Diệu Trăn không?!”

Tiết Khiêm Quân vừa ngồi vào chỗ đã bị đối phương vặn hỏi.

Gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên trầm xuống: “Biết.” Mỗi ngày đều cho người đến tặng hoa, gióng trống khua chiêng như vậy, muốn không biết cũng khó.

Đỗ San San cũng vậy.

Cô vốn dĩ định ngầm điều tra một chút xem rốt cuộc là con hồ ly tinh nào dám mê hoặc Bạch Lập Nhân, nhưng bây giờ ngay cả một động tác nhỏ cũng không cần làm, chẳng cần tốn nhiều sức đã có thể biết đối phương là ai, cũng bị đả kích một phen.

Thái độ của Bạch Lập Nhân khác thường như vậy, chủ động theo đuổi, hơn nữa cách thức thực sự rất cao sang, rất ấn tượng, hoàn toàn không hợp với tính cách của anh.

“Anh ấy ghét nhất là mấy người ngực to não nhỏ, vẻ mặt như hồ ly tinh kia mà! Sao lại có thể thích Liêu Diệu Trăn chứ? Căn bản không có khả năng!” Đỗ San San gần như phát điên.

Bởi vì giọng nói Đỗ San San khi nhắc đến Diệu Diệu mang theo vài phần khinh bỉ, khiến Tiết Khiêm Quân nhẽ nhíu mày.

“Bọn họ làm chung một chỗ sáu năm trời, tuy rằng có rất nhiều tin đồn, nhưng tuyệt đối không nảy sinh tình cảm mà! Tại sao bây giờ nói thích là thích ngay thế này?!” Đối với quan hệ giữa Bạch Lập Nhân và Liêu Diệu Trăn, Đỗ San San biết rất rõ.

Tiết Khiêm Quân không hề có hứng thú muốn nói chuyện, chỉ trầm mặc.

Phục vụ bàn đến đưa món ăn, anh cầm đũa bắt đầu dùng cơm.

Lại vô ý nhìn lướt qua đồng hồ.

“Tiết Hồ Ly, cả người anh đầy ý nghĩ xấu, mau dạy tôi, xem phải làm thế nào để anh ấy bỏ ý định đó trong đầu?” Đỗ San San là loại người một khi tuyệt vọng, chuyện gì cũng dám thử.

Cô ta nghĩ kiểu gì cũng không ra, Bạch Lập Nhân ghét nhất là phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, lúc nào cũng tỏ ra lịch sự xa cách, không những thế còn chán ghét đến độ biến thành một loại thành kiến. Nhưng hiện tại sao đột nhiên lại muốn theo đuổi Liêu Diệu Trăn?

Mới ăn được vài miếng, Tiết Khiêm Quân đã cảm thấy mất hết vị giác, anh uống một ngụm nước lọc rồi hỏi: “Cô tìm tôi là để hỏi cái này?”

Kì lạ đến vậy sao? Lòng người không thể khống chế, Bạch Lập Nhân nổi hứng muốn theo đuổi Diệu Diệu thì anh cũng chẳng thay đổi được gì!

Hơn nữa, anh có mắt, có thể nhìn ra một điểm.

“Tiết Hồ Ly! Anh nghiêm túc một chút không được sao? Liêu Diệu Trăn không phải bạn gái anh à? Lỡ như cô ta động tâm với Bạch Lập Nhân thì làm sao?! Chẳng lẽ anh định trơ mắt nhìn cô ta sà vào lòng Bạch Lập Nhân à?!” Đỗ San San không kìm được lớn tiếng: “Rốt cuộc anh có tự tin có thể nắm giữ cô ta trong tay không vậy?” Lần này, cô ta ngửi thấy mùi nguy hiểm rất nặng.

Nắm giữ cô ấy?

Nếu Diệu Diệu là con búp bê trong tay anh, cô sẽ không đi hẹn hò với Bạch Lập Nhân, lại càng không đời nào để quên hoa tai của mình trong phòng ngủ của đối phương.

“Lòng người còn cách nhau cái bụng, tôi không phải con giun trong bụng Bạch Lập Nhân, không thể đoán được tâm tư của bọn họ. Cho nên… bất lực thôi.” Khuôn mặt Tiết Khiêm Quân vẫn ôn hòa, nhưng lời nói lại lạnh lùng đến rùng mình.

“Tiết Hồ Ly, anh vốn không có cảm xúc sao?”

Không ghen tị, không nổi điên?

Đỗ San San không tin được.

“Xin lỗi cô, tôi vốn không biết cảm xúc gì đó là cái gì.” Anh thản nhiên trả lời.

Anh làm chuyện gì cũng rất lý trí.

Ghen tị, nổi điên, chỉ có thể dùng để biểu hiện cho sự ngây thơ.

“Bạn gái sắp bị người ta cướp đi rồi, anh còn không có cảm giác?!” Đỗ San San nhìn chằm chằm Tiết Khiêm Quân.

Không có cảm giác sao?

Nếu thật sự không có cảm giác, hiện tại anh sẽ không lãng phí thời gian ngồi đây nghe cô ta lảm nhảm rằng mình không cam lòng.

“Sao tôi lại quên chuyện căn bản anh là động vật máu lạnh kia chứ, làm sao có thể động tình với Liêu Diệu Trăn?!” Đỗ San San hừ mũi khinh thường.

Tiết Khiêm Quân lại nhìn lướt qua đồng hồ, tựa lưng vào ghế, từ chối cho ý kiến.

“Nhưng tôi với anh khác nhau! Bạch Lập Nhân lại càng khác anh, tôi và anh ấy vì hiểu lầm mới chia tay, đến tận bây giờ, một người bạn gái anh ấy cũng chưa từng quen, điều này chứng minh trong lòng anh ấy còn có tôi!” Đỗ San San không hiểu đang thuyết phục Tiết Khiêm Quân hay tự thuyết phục bản thân: “Anh ấy chỉ đang tức giận, giận tôi hiểu lầm anh ấy, cho nên mới trả thù tôi, mới không chịu quay lại với tôi!”

Đúng là chuyện xưa nhàm chán.

Anh nhìn đồng hồ, tâm hơi hoảng loạn.

“Điều kiện của Bạch Lập Nhân tốt như vậy, Liêu Diệu Trăn sẽ không động tâm sao? Nếu anh ấy quyết tâm theo đuổi Liêu Diệu Trăn thì phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ ở bên nhau thì phải làm sao bây giờ? Tiết Hồ Ly, anh không để ý chút nào sao?”

Thật sự là hoàng đế chưa vội, thái giám đã hoảng.

Đỗ San San cảm thấy hiện giờ mình như người đã bị knock out khỏi cuộc đấu, chỉ có thể giương mắt nhìn ba người họ tranh dành, dù sao cô cũng đã chia tay Bạch Lập Nhân lâu lắm rồi, trước mắt không thể hồ đồ nhảy bổ vào được.

“Anh nghe tôi nói, Bạch Lập Nhân không thể thích Liêu Diệu Trăn! Nhất định anh ấy có âm mưu gì đó mới có thể theo đuổi cô ta! Tiết Hồ Ly, anh và tôi nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản anh ấy!”

Đỗ San San nói cả nửa ngày mới phát hiện đối phương không thèm để ý.

“Tiết Khiêm Quân!” Đỗ San San giận dữ.

Anh khôi phục tinh thần: “Cô tiếp tục đi…”

Đã 12 giờ rưỡi, nửa giờ tiếp theo cực kì quan trọng đối với anh.

Chỉ cần anh làm như không biết chuyện gì, chắc chắn cặp cha con kia sẽ vĩnh viễn biến thành kẻ thù của nhau.

Chỉ cần qua được cửa này, cả đời Bạch Lập Nhân nhất định sẽ không tha thứ cho cha hắn.

Chỉ cần qua được cửa này…

Anh tháo đồng hồ xuống, bỏ vào túi quần, khôi phục tinh thần, tiếp tục nghe vị thiên kim tiểu thư trước mặt ca bài ca oán thán.

“Anh mau giúp tôi nghĩ xem mục đích của anh ấy là gì?” Lòng Đỗ San San nóng như lửa đốt: “Anh ấy biết rõ anh và Liêu Diệu Trăn đang yêu nhau, với cá tính của anh ấy nhất định phải cách cô ta xa mới đúng! Dù sao anh ấy cực kì ghét, cực kì cực kì ghét anh mà! Thật vô lý, anh ấy lại muốn yêu người phụ nữ của anh!”

Nhưng cho dù đã tháo đồng hồ xuống, Tiết Khiêm Quân vẫn thấy không yên lòng.

12 giờ rưỡi, 12 giờ rưỡi…

Đột nhiên, một ý nghĩ chớt lóe lên trong đầu Đỗ San San, cô ta trố mắt: “Tiết Hồ Ly, chẳng lẽ, chẳng lẽ, Bạch Lập Nhân là vì…”

Rầm một tiếng, Tiết Khiêm Quân đột nhiên đứng lên.

“Thật xin lỗi, đột nhiên nhớ ra có chuyện gấp! Bữa cơm này cô mời nhé, lần sau tôi nhất định sẽ đáp lễ.” Tiết Khiêm Quân vội vàng.

“Không được! Anh không thể đi! Vất vả lắm tôi mới nghĩ ra trọng điểm!” Đỗ San San đứng đậy, kiên quyết ngăn anh lại: “Tôi đã thương lượng với anh thì không thể không có sự giúp đỡ của anh!”

Trước mặt cô, Đan Thiểu Quan chưa bao giờ dám nói một chữ không, trong mắt cô, Tiết Hồ Ly chẳng qua cũng là loại đàn ông cùng cấp bậc với Đan Thiểu Quan mà thôi.

Nhưng Tiết Khiêm Quân không chút khách khí đẩy cô ta ra: “Tránh ra!”

Đỗ San San bị đẩy ngã trên ghế, không tin nổi trợn tròn hai mắt.

Cô ta luôn xem mình là nữ thần, nhưng không ngờ lại bị người khác đối xử như vậy.

Không kịp rồi, không kịp rồi!

Tiết Khiêm Quân vì không lái xe đến nên đang lo lắng đứng đón xe.

Cho dù lừa mình dối người, nhưng anh không thể không thừa nhận, cho dù cố ý ra khỏi công ty, ngực anh vẫn trào lên cảm giác lo âu, như có lò lửa đang thiêu đốt toàn bộ khuôn ngực, khiến ngay cả bước đi cũng khó nhọc.

12 giờ rưỡi, căn cứ theo yêu cầu của chủ tịch và sự an bài của Tiết Khiêm Quân, Diệu Diệu đưa tư liệu của buổi hội nghị đến văn phòng chủ tịch.

“Chủ tịch, đây là tư liệu mà ngài yêu cầu.”

Cô vừa mới bước vào phòng, đã phát hiện chủ tịch đã đứng sẵn ở cửa, hơn nữa còn thuận tay khóa trái cửa phòng.

“Chủ tịch, ngài cứ từ từ xem tài liệu, tôi xin phép đi trước.” Loại tình thế bị giam cầm khiến Diệu Diệu cảm thấy bất an, nhưng ngoài mặt chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh.

Chủ tịch ngồi trên sô pha, mặt mày rạng ngời, chỉ chỉ vị trí bên cạnh: “Trợ lý Liêu, cô qua đây ngồi một chút, để tôi xem xem, nếu có chỗ nào không biết còn có người hỏi.”

Chủ tịch đã nói như vậy, Diệu Diệu không thể không bước qua.

Chỉ là, cô yên lặng đứng một bên, còn vị trí ngay bên cạnh mà đối phương chỉ, cô chỉ nói “không cần” hoặc “cảm ơn” để từ chối.

Rốt cục.

“Trợ lý Liêu, cô đây là khinh thường con người thô thiển như tôi sao? Không muốn ngồi chung một cái ghế với tôi sao?” Bạch Long giận tái mặt, trầm giọng uy hiếp.

Da đầu Diệu Diệu run lên, chần chờ một phút, phát hiện không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống sô pha.

Ông ta chỉ vào một danh từ trong tài liệu, dịch sát vào người Diệu Diệu hỏi: “Trợ lý Liêu, cái gì gọi là bong bóng kinh tế?”

“Bong bóng kinh tế là chỉ hiện tượng thị trường tăng trưởng quá độ, liên tục tăng giá, ngày càng thoát ly nền kinh tế, là một hiện tượng kinh tế kinh doanh đầu cơ rất tích cực…” Diệu Diệu vừa nhanh chóng trả lời, vừa nhích người qua một bên nhằm giãn khoảng cách.

“Trợ lý Liêu, giọng nói của cô thật dễ nghe.” Nhưng chủ tịch lại nắm lấy tay cô.

Diệu Diệu kích động rút tay ra.

“Trợ lý Liêu, thời gian chính xác này là sao, cái gì là chu kỳ kinh tế phồn vinh, khủng hoảng?” Ông ta lại tiến thêm một bước.

Mẹ nó, mỗi lần con riêng chuẩn bị tư liệu đều ra vẻ nho nhã như vậy!

Không muốn trả lời, Diệu Diệu vội vã định đứng dậy.

Vì chủ tịch một bên hỏi, một bên lấy tay như có như không vuốt ve mông cô.

Nào ai biết, cô còn chưa kịp đứng lên thì eo thon đã bị một bàn tay mạnh mẽ khóa lại.

Trời đất đảo lộn, cô bị một thân hình to lớn đè lên sô pha.

“Trợ lý Liêu, lại tâm sự nhé! Ôi chao, cô thật đẹp…” Ông ta ồ ồ nói.

Bộ phận nào đó trên cơ thể ông ta đã sớm hưng phấn.

Giọng nói ồ ồ mang theo dục vọng, phun lên hai má xinh đẹp của Diệu Diệu.

Nhất thời một cơn buồn nôn trào lên trong ngực cô.

Đều là dương nam, tại sao lại khác nhau đến như vậy?

Bạch Lập Nhân dương khí cực thuần, cực chính, không mang theo bất cứ tạp chất nào, một khi tới gần, cô cảm thấy rất thư thái, còn Bạch Long dương khí cực nóng mà đục ngầu, khiến người ta khó có thể chịu được.

Bất luận là ai cũng chỉ thích mùa đông, thích nắng ấm, không ai lại thích mùa hè chói chang.

“Chủ tịch, mong ông tôn trọng!” Diệu Diệu dùng cả tay chân đẩy ông ta ra.

Nhưng vô dụng, người đàn ông này phải nặng khoảng 180* cân, cô căn bản không thể làm gì được.

*180 cân = 108kg ??? ( Theo mình nhớ hình như 1kg bên Trung = 0.5kg bên mình nha – Mèo )

“Tôn trọng? Một năm cho cô một trăm vạn, lại thêm một căn nhà, đủ tôn trọng chưa?!” Ông ta vị ý thâm trường hỏi.

“Tôi không cần! Mời ông buông ra!” Diệu Diệu tuy sở hữu gương mặt cực kì xinh đẹp, nhưng cô rất chấp nhất, rất cứng rắn, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng thân thể để đổi lấy cái gì!

Gương mặt cô khi này rất nghiêm nghị.

Bạch Long kinh ngạc.

Vốn tưởng cô chỉ tùy tiện giãy dụa hai ba cái sẽ đồng ý thỏa hiệp, nhưng không ngờ…

“Ông đây thích nhất là phụ nữ rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phát!” Ông ta nở nụ cười.

Năm đó ông chỉ biết đánh nhau, làm gì cũng không ra đầu ra đuôi, lúc ấy đã gần ba mươi còn chưa có vợ làm ấm giường, khi đó, lần đầu tiên nhìn thấy người vợ thứ nhất của mình, đã bị vẻ thanh thuần của bà hấp dẫn đến ngứa ngáy.

Vì thế, một ngày nọ, ở trên bãi cỏ, đem cái ngàn vàng của một người con gái – cướp đi..

Thời đấy, đối phương cũng chỉ có thể đi theo ông mà thôi.

Chỉ là phụ nữ thôi, chỉ cần cưỡng bức cô ta, làm vài lần sẽ thành “yêu” ngay.

“Tránh ra!” Diệu Diệu rét lạnh.

Đúng lúc đó, “roẹt” một tiếng, áo cô bị bứt hết cúc.

Chưa từng gặp loại chuyện này bao giờ, cô vội vàng tóm lấy quần áo của chính mình, không để cảnh xuân lộ ra ngoài.

Hai mắt cô đỏ bừng, đôi môi run run, nhưng vẫn tập trung toàn bộ sức lực để giãy giụa, không dám tốn công vô ích mà khóc, càng không thể để bàn tay của người đàn ông bẩn thỉu này chạm vào ngực.

Nhưng, nam cường nữ nhược.

“Cứu…”

Ai sẽ đến cứu cô? Tất cả mọi người đều đã đi ăn cơm trưa cả rồi.

Diệu Diệu đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, văn phòng chủ tịch sở dĩ được đặt riêng biệt ở tầng trệt, là vì phương diện nào đó…

Mới giãy dụa vài cái, Diệu Diệu rất nhanh bị mất hết sức lực, mà đối phương dường như đang đùa giỡn với một con mèo con, đè lên mình cô không chút sứt mẻ.

Cô biết, ngoại hình mình rất dễ “gây chuyện thị phi”, cho nên nhiều năm như vậy, khi ở bên cạnh Bạch Lập Nhân, cô rất an tâm.

Quả nhiên, mới đổi giám đốc một lần, đã xảy ra chuyện.

“Không còn sức? Nhóc con, không còn sức thì chúng ta bắt đầu đi!” Bạch Long là người tập võ, chỉ dùng một tay đã có thể thuần thục bắt chéo tay Diệu Diệu đặt ra sau, một tay che lấy đôi môi đang kêu cứu của cô, một chân chặn cô lại, không cho giãy dụa, sau đó nhanh chóng cởi áo, lộ ra khuôn ngực lông lá rậm rạp.

Đầu óc quay cuồng, Diệu Diệu thiếu chút nữa ngất xỉu.

Một nỗi tuyệt vọng chưa từng có ập lên trong lòng cô.

Một loại nhục nhã, một loại tuyệt vọng, khiến đôi mắt cô giận dữ đến lóe sáng.

Ông ta đắc ý cười: “Đừng trừng, ông đây sẽ làm em thích đến kêu không ra tiếng.”

Ông ta kéo khóa quần xuống, nhưng giây tiếp theo, cả người lão cứng đờ.

Bởi vì, bộ phận nào đó đang bừng bừng dưới khóa quần, đột ngột xìu xuống.

Nhũn như bún.**

Ông ta không thể tin, chịu đả kích cực kì lớn nhìm chằm chằm cái thứ mà mình vẫn thường kiêu ngạo.

Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh.

Cửa phòng bị người khác dùng sức đẩy ra.

“Chủ tịch!” Tiết Khiêm Quân cầm chìa khóa, vẻ mặt xanh mét.

Thân thể anh vốn không khỏe, vừa rồi lại chạy một mạch từ nhà hàng đến đây.

Tiết Khiêm Quân cầm một cái thảm khoác lên người Diệu Diệu quần áo không chỉnh tề, thân hình thon dài chắn trước mặt cô.

“Khiêm Quân!” Diệu Diệu như người chết vớ được cọc, từ phía sau vội vàng ôm lấy cổ anh, lúc này, cô mới dám rơi nước mắt.

“Chủ tịch, cô ấy là trợ lý của tôi, nếu lần sau ngài còn có hành vi như vậy, tôi sẽ báo cáo với quản lý Tiết, hoặc báo lên cảnh cục!”

Tiết Khiêm Quân sợ hãi ra mặt.

Nếu, nếu anh đến chậm một phút, anh không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra!

Lần đầu tiên, đối với cha dượng, môi anh nhếch lên, cả người tản ra hơi thở đáng sợ, vì anh đang rất tức giận, cực kì tức giận.

Đến tận bây giờ anh đều biết rõ, người đàn ông trước mắt là áo cơm cha mẹ của anh, là người anh không thể đắc tội.

Nhưng lúc này đây, anh không muốn lại một lần nữa khuất phục lý trí.

Bạch Long khối phục tinh thần, lập tức bốc hỏa.

Ông và con riêng vẫn ở chung rất hòa thuận, đây là lần đầu tiên nó dám đứng trước mặt ông mà không khách khí như vậy.

“Đây cũng không phải lần đầu tiên tao đùa giỡn đàn bà? Người khác biết tao còn không sợ, có thể sợ mẹ mày sao?!” Mẹ nó, chẳng lẽ Bạch Long ông đây là kẻ sợ vợ sao?

Chỉ cần không hài lòng, ông có thể đuổi mẹ con bà ta ra khỏi nhà.

Tay Bạch Long lại muốn chạm vào Diệu Diệu.

Nhưng Tiết Khiêm Quân đứng chắn trước mặt, một bước cũng không nhường.

Lần đầu tiên hai cha con họ gằng co, mặt nạ hòa bình cuối cùng cũng bị xé rách.

Hôm nay, bởi vì nhất thời xúc động, thế cục đã dần thoát ly tầm kiểm soát của Tiết Khiêm Quân.

** Xin lỗi các đồng chí, nguyên văn Đản Đản ghi là tê liệt như bông (?), ta chẳng biết ghi như nào + bức xúc thằng già này quá nên cho nó mềm như bún luôn

Chương 13

Khi hoàng hôn, Tiết Khiêm Quân cuối cùng cũng chạy xe đến nơi.

“Xuống thôi.” Anh vừa nói vừa chìa tay vào chỗ ghế phụ.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động.

Sau sự việc trưa nay, anh và cô đều không thể nào bình tĩnh đợi đến khi tan tầm.

Vì vậy anh dẫn cô đến một nơi.

Nắm tay anh, Diệu Diệu cũng xuống xe.

Ngồi xe hai ba tiếng, bọn họ cuối cùng cũng đến bãi biển được mệnh danh là Hawaii Phương Đông.

Gió biển thổi mạnh vào hai bầu má bất an của Diệu Diệu, thổi bay mái tóc đen dài cùng chiếc váy đen nấp dưới chiếc áo sơ mi đàn ông màu trắng rộng thùng thình trên người, thổi qua hai bên tay áo vén cao của cô, thân hình xinh đẹp dưới làn gió biển đột nhiên khiến người ta cảm tưởng như một tiên nữ không lấm bụi trần.

Cô là loại phụ nữ có bề ngoài dễ gây hiểu lầm, nhưng bên dưới vỏ bọc đó thật ra là một tâm hồn thanh khiết, hàm xúc uyển chuyển mà ngọt ngào.

Tiết Khiêm Quân trầm tĩnh nhìn cô, ánh mắt bị hấp dẫn đến độ không thể dời đi.

“Khá hơn chút nào không?” Anh nhẹ nhàng khoác tay lên bả vai cô, rồi khẽ ôm cô vào lòng.

Diệu Diệu vẫn thất thần.

Từ lúc ra khỏi công ty, anh giúp cô rửa mặt sạch sẽ, đưa quần áo sạch của mình cho cô mặc vào, trong suốt quá trình đó, cô vẫn luôn duy trì vẻ mặt thất thần này.

“Không sao.” Diệu Diệu lắc đầu theo bản năng.

Người kia nói thế nào cũng là cha dượng anh, là cha ruột của Bạch Lập Nhân, cô không muốn khiến sự tình càng thêm phức tạp.

Không muốn khiến họ cảm thấy khó xử.

Hơn nữa, anh đến vừa kịp lúc, cô cũng không hoàn toàn bị xâm hại, cho dù khiến sự việc trở nên rối rắm thì cũng không giải quyết được gì.

Tiết Khiêm Quân nhẹ nhàng vỗ vai Diệu Diệu: “Anh đã đặt hai phòng rồi, đêm nay chúng ta ở lại đây đi.”

Anh có cách chăm sóc của anh, với tình huống trước mắt, anh không an tâm khi để cô ở nhà một mình.

“Trước kia có nghe nói nơi này mỗi sáng đều có sương mù dày đặc, cho nên còn có tên là Vụ Thành.” Biết rõ cô không nghe, nhưng Tiết Khiêm Quân vẫn dịu dàng mời: “Sáng mai dậy sớm một chút, chúng ta cùng đi ngắm mặt trời mọc.”

Anh nắm lấy tay cô, chậm rãi bước về phía bờ biển: “Hải sản nơi này rất ngon, chúng ta đến bờ biển ngồi một lát, tầm bảy, tám giờ tối, đợi du khách tản bớt, chúng ta hẵng đi ăn cơm.”

Cô gật gật đầu, hai người cùng ngồi lên một tảng đá.

Trước mắt là những con thuyền ngoài xa nằm rải rác, trên bờ biển trải dài là lớp cát mịn trắng phau, từng đợt sóng nhẹ nhàng tấp vào bờ.

Trên bãi biển, những chiếc ô đầy màu sắc tạo nên một khung cảnh rất hấp dẫn, nhiều tốp trẻ con mặc quần đùi thoải mái bơi lội, vài đứa tập lướt sóng sự hướng dẫn của người lớn, bọn chúng ai cũng tự do vui đùa ầm ĩ, trông rất hạnh phúc.

Bên tai Diệu Diệu là tiếng sóng biển vỗ vào bờ, xen lẫn với tiếng gió biển ấm áp bên tai, cảm giác thoải mái dần dần ngập trong lòng cô, tâm trạng thấp thỏm từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Mà anh, vẫn cứ ôm lấy bả vai cô, như đang khẽ an ủi, nửa bước cũng không rời.

Cứ như vậy, hai người đều im lặng ngắm nhìn cảnh mặt trời từ từ chìm vào đại đương nơi chân trời.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .